XẾ & ÔM - CHUYỆN TÌNH KHÔNG HẸN (PHẦN 2)

20:15:00

[MÓN QUÀ BẤT NGỜ TRƯỚC NGÀY SINH NHẬT]

Sài Gòn ngày se lạnh, 13112016

Một buổi sáng chủ nhật thật bình yên và cuộn mình trong chiếc chăn ấm. Em mở đại một bài nhạc đang nghe dở tối qua. Giai điệu sao quen thuộc đến lạ em chợt nhớ tới Anh, bởi Anh từng kể cho em nghe những kỷ niệm về bài hát này - rằng đây là bài hát Anh rất thích.
Em muốn nhắn tin hỏi thăm công việc tuần vừa rồi của Anh như thế nào, rủ Anh đi cà phê như một thói quen. Cầm điện thoại lên nhắn tin cho Anh, tin nhắn soạn rồi nhưng chưa dám bấm gửi vì em ngại, con gái mà Anh....
Thôi kệ, nhắn thì nhắn, mắc gì ngại....em bấm gửi!
30s sau đó có tin nhắn hồi âm "Ok em, quán cũ nhé".
Bật dậy chuẩn bị ra ngoài, hôm nay em cố tình điệu, chọn cho mình chiếc váy ngang gối đi kèm là áo thun, mặc dù điệu nhưng cái Guu "sến súa" vẫn không phù hợp với em. Vẫn là cô nàng năng động và bồng bột.
Trời Sài Gòn hôm nay thoải mái lắm ( chắc là biết em có hẹn...hihi) nắng không gắt - nhẹ và ấm áp, gió mang hơi lạnh của mùa Đông làm em thèm cái không khí Noel. Đường phố ngày chủ nhật cũng khá thoáng, em phóng trên con xe Cup của mình đi qua những ngõ ngách của Sài Gòn, lòng vui - thỉnh thoảng có hát nghêu ngao.



Chuyện đang vui nhưng em sẽ không kể tiếp nếu chuyện lủng bánh xe không xảy ra.

Đang chạy thì xe bị đảo, dừng lại thì... Ô...me...ơi.. lủng bánh xe rồi. Anh sẽ chẳng thể hiểu cái gọi là tụt cảm xúc như thế nào đâu nhé !
Sẽ chẳng còn cái nào là "nắng không gắt, nhẹ và ấm áp" hay "gió mang hơi lạnh"... bla bla...

Lúc này chỉ còn nắng gắt, chiếc xe Cup lủng bánh và con nhỏ điệu mặc váy thôi.
...........................................................................................
Em dẫn bộ khoảng 500m thì có chỗ sửa xe, cũng may - không đến nỗi tệ.
Đến trễ 30 phút, em lật đật vào quán cà phê gặp Anh.
- "Xin lỗi em trễ, xe bị lủng bánh"
- " Không sao, lúc nãy Anh có nhận được tin nhắn của Em"
Vẫn là những câu chào hỏi thông thường
- "Anh khỏe không? Dạo này sao rồi..."
- "Ờ, Anh vẫn bình thường, Còn Em...?"
- "Em thì khá bận rộn, học kỳ này là học kỳ cuối rồi"
Ngồi kể cho nhau nghe những chuyện bla...bla đủ thứ trên đời vì cũng lâu rồi chưa gặp nhau. Em lại là đứa hay nói. Mà hình như cuộc nói chuyện hôm nay Anh khác hơn ngày thường, không có những câu buông cười hay vu vơ. Anh chững chạc và nghiêm túc.
Nói xong tự nhiên không khí im lặng, em thấy không thoải mái như những lần gặp nhau trước đó. 
Để không khí bớt nhạt e buông lời chọc
- "Uả? Hôm nay Anh sao vậy, Bị bạn gái giận hả?"
Nói thế chứ cũng chẳng có ý gì vì chưa bao giờ nghe Anh nhắc đến là có bạn gái hay chưa, em cũng không tiện hỏi.
- "Đâu có" - Anh cười mĩm.
Anh tiếp lời "Anh có bạn gái rồi, xin lỗi vì trước giờ không nói với em. Hôm đi Phan Thiết là lúc Anh và bạn gái giận nhau nên Anh cũng chẳng muốn nhắc đến. Anh nghĩ chúng ta nên ít gặp nhau lại vì Anh cũng không biết mối quan hệ bây giờ là gì nữa".

Đúng người nhưng không đúng thời điểm thì cũng bằng không 


Mặc dù chả là gì của nhau nhưng Em cũng khá bất ngờ, có cảm giác bất an và hơi khó chịu.
Cố nói được một câu cho ra hồn:
-"Anh sợ bạn gái buồn chứ gì, em hiểu mà, thì thỉnh thoảng gặp nhau cũng được, lần sau đi cà phê thì cho Em làm quen chị ấy với nhé"
Nói thế chứ Em biết chả ai cảm thấy thoải mái, dù chẳng ai nói ra. 
Cảm xúc em lúc này rối lắm, nhưng cũng cố "diễn" cho xong. 
.............................................................................................
Cũng may là có cuộc điện thoại, Em ra ngoài nghe máy rồi lấy cớ có việc đột xuất nên em phải đi ngay. Tạm biệt Anh và ra về. Lúc ra lấy xe thì Anh có đưa Em một cái túi nhỏ, trong đó là quyển sách kèm theo đó là lời chúc sinh nhật sớm.
Dắt xe ra về, cũng chẳng còn biết suy nghĩ gì nữa. Nhưng ít ra thì Anh ấy cũng biết gần đến sinh nhật của mình, cũng vui...
Về nhà nằm nghĩ lại từ lúc gặp nhau rồi sau chuyến đi Phan Thiết lần đó, chúng tôi thân hơn, hay cà phê hay đi ăn vặt linh tinh những buổi tối cuối tuần. Nhưng khoảng thời gian gần đây, với lý do Anh bận nên không gặp thường xuyên. Tôi cũng chả quan tâm với lý do của Anh, vì Tôi cũng chẳng là gì của Anh hay mối quan hệ cũng chẳng có gì là quá mức bạn bè. Tuy Anh không nói nhưng bây giờ thì Tôi đoán được lý do rồi.

Lấy quyển sách Anh tặng lật ra thì có mảnh giấy nhỏ kẹp ở trang 17 
"Chúc mừng sinh nhật nhé cô gái.
Cảm ơn em những lần đi chơi cùng Anh, rồi những câu chuyện không đâu.
Chúc em luôn tươi trẻ và luôn như bây giờ nhé
Anh ! "

Khi người ta đôi mươi

Nhớ lại những lời Anh nói ở quán cà phê thì Tôi lại không vui, chắc hơi hụt hẫn tý xíu. Con gái mà, hay suy nghĩ, ích kỹ....
Ít ra thì mối quan hệ này cũng có câu trả lời chứ không phải là mối quan hệ của 1 tháng trước, mối quan hệ bạn bè đơn thuần - chẳng phải mập mờ, suy nghĩ. Nếu Anh có ở đây lúc này thì chắc em sẽ chọc lại Anh 1 câu: "Xế" này đã có "ôm" rồi thì "ôm" này phải đi tìm "Xế" khác chứ sao.

Cuộc gặp gỡ hôm đó không biết nên coi là gì? 
Lời chia tay thì hơi "lố"- vì có quen gì đâu mà chia tay.
Khoe bạn gái ư? - chắc cũng không phải
Hay chỉ là buổi nói chuyện bình thường chỉ là do Em suy nghĩ quá nhiều.
Xác định mối quan hệ rõ ràng thì sẽ đúng hơn cho cả suy nghĩ Anh và Em
Nhưng,,,,,, Em vẫn luôn nghĩ đó là "món quà sinh nhật bất" ngờ mà em nhận được - Theo cách suy nghĩ của em, cách suy nghĩ mà Anh sẽ chẳng bao giờ biết được.




Cám ơn Anh !  Chàng Xế đã có Ôm.


Thảo Lê
Cô gái không còn 20.











You Might Also Like

0 nhận xét

Bài đăng nổi bật

Bộc bạch

Đôi khi cần ghi lại những khoảnh khắc của cuộc sống, để khi nhìn lại bạn biết rằng độ từng độ tuổi bạn sẽ có những cách nhìn khác nhau về tình yêu, cuộc sống và những gì xung quanh mình. Đôi khi bạn bè nói Tôi "dư hơi" đi viết những chuyện không đâu. Nhưng Toi thích và Tôi muốn ghi lại nó bằng những câu văn đời thường. Thông qua những câu chuyện hằng ngày, những điều Tôi nghĩ và Tôi viết nó thành nhật ký của mình.

Add