Viết về mẹ

01:07:00

Sài Gòn, 07/03/2016

Gửi mẹ,

Chắc mẹ cũng không biết con có sở thích viết như thế này đâu, con thích viết, viết linh

tinh, viết về tình yêu, những cảm xúc bất chợt của con, viết về những chiều lang thang đi

học về. Nhưng chưa bao giờ con viết về mẹ, người phụ nữ đặc biệt nhất của con.

Hôm nay con đi học về thấy người ta bán Hoa rất nhiều, hoa dành cho người phụ nữ của

mình, hoa cho ngày 08/03. Chắc ở quê mình người ta cũng không bán hoa nhiều như ở

Sài Gòn mẹ nhỉ?

Thấy hoa con chợt nhớ mẹ, suy nghĩ về mẹ- người phụ nữ đã hy sinh rất nhiều cho con.

Lúc con còn ở nhà cũng ít để ý đến những ngày như thế này, 1 năm thật dài nhưng chỉ có

mấy ngày dành cho Mẹ đâu là con cũng quên đi, ngay cả sinh nhật của mẹ con còn không

biết rõ là ngày nào, vì mẹ nói... hồi xưa ngoại sinh đông con lắm, nên cũng chẳng nhớ là

sinh ngày nào, chỉ nhớ tháng thôi, rồi sinh nhật mẹ con chỉ biết trong giấy khai sinh là

tháng 2.Có năm con lại không nhớ nữa là...

Nhưng sinh nhật của tất cả thành viên trong nhà thì mẹ đều nhớ rất rõ, của chị 2 là tháng

7, Ba là tháng 10, con là tháng 11 và bé út là tháng 12. Mỗi khi có sinh nhật ai thì mẹ

luôn chuẩn bị 1 cái bánh kem và nấu những món mà nhà mình thích. Tức nhiên bao nhiêu

đó là con đã cảm thấy quá đủ, không cần tiệc tùng, không cần quà cáp, chỉ có bánh kem

và gia đình. Nhà mình có 5 người, nhưng mỗi năm thì chỉ có 4 lần sinh nhật. giờ nghĩ lại

con thấy mình thật tệ.....


Tranh cát - Nhật ký của mẹ.


Giờ con đi học xa nhà, chị 2 thì đi làm, ít khi mà gia đình mình đủ 5 người như ngày xưa,

chỉ có những dịp lễ Tết được nghỉ dài hạn thì mới đủ thôi. Con nhớ mỗi lần trước khi con

về thì mẹ luôn điện thoại hỏi thăm muốn ăn gì, mẹ mua để sẵn... 2 mẹ con nói toàn

chuyện về nhà nấu gì ăn- rồi con điện thoại về nói là bận đột xuất không về được, lúc đó

chắc mẹ buồn lắm... rồi mỗi lần từ nhà lên Sài Gòn thì mẹ luôn gửi gì cho mang theo,

tính con thì không thích xách nhiều đồ khi đi xe...vừa nặng, vừa sợ quên... ngay cả khi

mẹ muốn gửi gì cho chị 2 thì con đều nhăn nhăn không chịu xách, đến khi Ba la cho 1

trận thì mới miễn cưỡng mang theo.

Con nhớ có lần Mẹ bệnh phải nhập viện, mà Mẹ giấu không cho con biết, con điện thoại

cho mẹ hoài mà không được nên con gọi cho Ba, gọi cho Ba thì gặp bé út ở nhà bắt máy

....út nói mẹ ở dưới bệnh viện, con còn thản nhiên hỏi mẹ đi bệnh viện thăm ai hả?....

Con gọi ngay cho mẹ lần nữa thì mẹ bắt máy, mẹ nói mẹ đang ở nhà, lúc nãy đang làm

công chuyện nên không nghe máy được. Con nói " Mẹ bị gì nhập viện sao không nói con

biết..." Lúc đó mẹ nói chịu nói thật " Mẹ không sao đâu, đừng có lo..."

Ngoài Ba ra thì Mẹ là người thương con nhất, hồi đó mẹ hay kêu con là út, nhưng từ khi

có em thì con lại bị ra rìa, không được cưng như lúc còn nhỏ nữa. Nhưng giờ con lớn rồi,

mẹ quan tâm con theo cách khác, mẹ tâm sự với con nhiều hơn, những chuyện mẹ nói

cũng không như ngày xưa nữa,cũng không là đi ra ngoài phải đội nón, đi học về phải

thưa, hay đi ngủ sớm, không được coi hoạt hình.... giờ thì mẹ nhắc con những chuyện

ngoài xã hội, chuyện bạn bè, chuyện học...chuyện đi chơi. Nhưng mẹ yên tâm, con cũng

đủ lớn để chăm sóc bản thân khi học xa nhà rồi, Mẹ đừng lo, con là một cô gái mạnh mẽ

hơn mẹ nghĩ đó, chứ không còn nhăn nhăn, mít ướt như khi còn ở nhà nữa đâu.

Giờ đi học xa rồi con mới biết quý thời gian ngày xưa khi được ở gần mẹ, phải chi lúc

trước con dành thời gian giúp mẹ nhiều hơn chứ không phải chỉ có ngày 08/03 mới theo

phong trào ngày phụ nữ nên giúp mẹ, phải chi con nhớ ngày sinh nhật của mẹ,... phải chi

con bớt làm biếng, con bớt cằn nhằn mẹ.. còn nhiều cái phải chi mà đang vẫn đang suy

nghĩ tại sao lúc trước con không làm.

Con chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác 1 ngày nào đó mẹ không còn bên cạnh con nữa, cảm

giác đó chắc sẽ kinh khủng và tệ hại đến nhường nào mẹ nhỉ? Vì thế Mẹ có thể hứa là sẽ
     
thật khỏe mạnh và sống thật vui với gia đình mình được không mẹ....

Lấy điện thoại và điện về nhà, cũng 2-3 ngày rồi không nói chuyện với mẹ, ít khi con chủ

động là người điện thoại trước vì cứ mặc định là mẹ sẽ điện thoại thăm con. Mỗi ngày 

con có quá nhiều thời gian giành cho bản thân, công việc và cả bạn bè, nhưng sao chỉ 10p

điện thoại thăm mẹ con lại quên đi...Con thật là vô tâm.

Hôm nay không phải ngày 08/03 con viết bài blog này giành cho mẹ, nhưng vì ngày

08/03 nên con nhớ đến Mẹ, đáng lẽ con phải viết nó từ lâu rồi....

Con yêu mẹ thật nhiều !!!













You Might Also Like

0 nhận xét

Bài đăng nổi bật

Bộc bạch

Đôi khi cần ghi lại những khoảnh khắc của cuộc sống, để khi nhìn lại bạn biết rằng độ từng độ tuổi bạn sẽ có những cách nhìn khác nhau về tình yêu, cuộc sống và những gì xung quanh mình. Đôi khi bạn bè nói Tôi "dư hơi" đi viết những chuyện không đâu. Nhưng Toi thích và Tôi muốn ghi lại nó bằng những câu văn đời thường. Thông qua những câu chuyện hằng ngày, những điều Tôi nghĩ và Tôi viết nó thành nhật ký của mình.

Add