Ngày Anh đến bên em

20:37:00

Em sẽ không đùa và gọi những dòng cảm xúc của mình là Radio Online nữa, chỉ đơn

giản là một bài Blog, những rung cảm và suy nghĩ của một đứa con gái mới lớn. Em

thích viết, viết về Em, về những gì mình nghĩ, về người mà mình gọi là Anh - dù người đó

vẫn chưa xuất hiện. Em muốn ghi lại những mộng mơ của 1 cô bé Sinh Viên thích màu

hồng, để rồi sau 4 năm nhìn lại và gọi nó là ngây ngô.


Nhật ký 26/01/2015.


4h20 một âm thanh quen thuộc vang lên, em thong thả thu dọn tập sách bỏ vào balo và

chuẩn bị ra về. Không như mọi ngày cùng lũ bạn hối hả, rồi bô lô ba la đủ thứ chuyện

trên đời hay la cà với những món ăn vặt - thứ mà e nghĩ ít đứa con gái nào từ chối.

Nhưng hôm nay em lại muốn về sau, muốn ở lại thư viện đọc sách 1 tý, nói thế chứ đọc

sách chỉ là cái cớ, vì xưa nay em có thích đọc sách bao giờ. Có chăng cũng chỉ là những

quyển tiểu thuyết sến súa của nhỏ bạn cùng phòng cho mượn. Ngồi thư viện mà cứ suy

nghĩ vu vơ, em cũng chả biết mình nghĩ gì? Ờ ... thì cũng có quyển sách trên tay, cũng lật

lật, nhưng ... có tâm trạng để đọc nó đâu. Hơi bị ngột ngạt giữa không khí im lặng của thư

viện, Em trả sách rồi ra về.

Sân trường cũng đã vắng, chỉ còn thưa thớt vài bạn sinh viên học buổi tối,phía nhà xe

cũng buồn hẳn. Một vài tia nắng yếu ớt cuối ngày cố gắng xuyên qua những tán cây to,

còn gió thì nhẹ nhàng nâng niu những chiếc lá hạ cánh một cách an toàn.

Hít một hơi thật sâu, em thấy lòng nhẹ nhàng và bình yên làm sao.

Ngày Anh đến bên Em


Cũng đã lâu rồi em mới có cái cảm giác một mình tảng bộ trên đường đi học về như thế

này. Con đường tình yêu đầy nắng và gió mà các bạn Sinh viên trường em vẫn hay đùa,

hôm nay sao đẹp và bình yên thế này. Nắng cũng đã nhạt, những tia nắng cố nghịch

xuyên đùa qua tóc em, làm nó có màu vàng nâu, gió cũng hùa theo làm tóc e bay và bị

rối. Nhưng em thích gió lúc này, nó nhẹ nhàng, chậm rãi, không hối hả và gấp gáp.

Cũng giống như tâm trạng hiện giờ của em vậy.

Lòng hát vu vơ và bước nhanh hơn kẻo lỡ tuyến xe buýt cuối ngày.

Mỗi lần đi học về như thế này em vẫn hay nghĩ, phải chi có 1 người con trai, người mà

em gọi là Anh, cùng em đi bộ như thế này, cùng em hát vu vơ, rước em lúc tan học hay

tình cờ gặp rồi đi dạo cùng nhau, tâm sự cùng nhau. 

- Có người hỏi em: Hôm nay đi học như thế nào, có gì vui không, kể Anh nghe với.
- Chắc em sẽ líu lo kể Anh nghe đủ thứ chuyện trên đời, kể cả chuyện hôm nay em ngủ gật trong lớp nữa. 
- Anh xoa đầu và bảo: Sau này không được như thế nữa nhé !. Chắc vui lắm Anh nhỉ?

- À !!! Anh biết không, Em thích ngắm Sài Gòn vào ban đêm lắm, nó lung linh và đẹp làm

sao ấy. Nếu dạo Sài Gòn ban đêm bằng xe máy thì còn gì bằng Anh nhỉ? Em sẽ bắt Anh

hát cho Em nghe 1 bài nào đó, 1 đoạn hay 1 câu cũng được. Còn nếu Anh là người không

thích hát thì cũng chả sao hết ... Em sẽ hát cho Anh nghe. Hay Anh chỉ thích im lặng , thì

em sẽ ngoan ngoãn ngồi im và khẽ ôm Anh từ phía sau, thỉnh thoảng thì thầm bên tai

Anh.

Nhưng Anh à ! Nếu không dạo Sài Gòn bằng xe máy thì mình có thể đi bằng xe Buýt mà,

ngồi xe Buýt cũng có thú vị riêng ấy chứ, nhất là những ngày mưa, ngồi bên cửa ngắm

mưa thì tuyệt vời lắm, nếu có cơ hội, Anh hãy thử đi nhé !

Em còn có sở thích la cà và ăn vặt nữa đó, chắc bởi thế mà trông em có vẻ mũm mĩm và

không xinh như các bạn gái khác. Nhưng được cái là em cũng siêng đi bộ, em không lười

đâu. Nếu những lúc la cà mà lỡ tuyến xe buýt thì Anh có thể cùng Em đi bộ về KTX

không hả Anh?

Còn nhiều điều nữa mà Em muốn nói với Anh lắm, nhưng Em sẽ đợi...đợi cho đến khi

Anh xuất hiện và đứng trước mặt Em, lúc đó Em sẽ ngoan cố mà nắm chặt tay Anh

không buông ra đâu.

Sài Gòn thật xấu phải không Anh, đến giờ vẫn cố giữ Anh cho riêng mình. Hay là Anh

đang chơi trỏ trốn tìm với Em? nếu đúng là vậy thì ... thì Em cho Anh biết. Em sắp hết

kiên nhẫn rồi đó.Anh mau xuất hiện đi.

Em biết chắc rằng Anh đang ở gần đây thôi, vào một ngày mà cả Anh và Em đều đã có

sự chuẩn bị... thì Anh sẽ xuất hiện. Vào một ngày nắng nhạt, ngày mà em gọi là...

Ngày Anh Đến Bên Em !!!

You Might Also Like

0 nhận xét

Bài đăng nổi bật

Bộc bạch

Đôi khi cần ghi lại những khoảnh khắc của cuộc sống, để khi nhìn lại bạn biết rằng độ từng độ tuổi bạn sẽ có những cách nhìn khác nhau về tình yêu, cuộc sống và những gì xung quanh mình. Đôi khi bạn bè nói Tôi "dư hơi" đi viết những chuyện không đâu. Nhưng Toi thích và Tôi muốn ghi lại nó bằng những câu văn đời thường. Thông qua những câu chuyện hằng ngày, những điều Tôi nghĩ và Tôi viết nó thành nhật ký của mình.

Add