Anh có đang nhớ em không?

18:44:00

Bạn có từng say nắng một người, đã từng thích một người mà không dám nói. Mình thì có đấy. Đây là một cảm xúc thật của mình khi say nắng một Anh chàng khi mình học năm 1 - vừa bước vào đại học.

Sài Gòn, tháng 11, năm 2013.

Vì nỗi nhớ của em vô tình đi lạc!
Có thể vào một phút giây nào đó, vào một ngày đẹp trời nào đó, thuộc một mùa cũ đã qua, vô tình Em gặp Anh, để rồi mến và thấy nhớ Anh thôi!
Em bảo: Em thích nói chuyện với Anh, thích nhìn Anh cười, em cũng chả hiểu vì sao? Chắc đó là cảm giác thích một người anh nhỉ?
Anh chỉ…….. Ờ, rồi cười khì.
Người ta vẫn hay bảo rằng: Khi bất chợt xem đồng hồ mà số giờ và số phút bằng nhau, hẳn rằng có ai đó đang nhớ đến mình.
Có đúng như vậy không hả Anh?
Có bao giờ Anh bắt gặp chiếc đồng hồ của mình như thế?
Là em, em vẫn hay nhớ đến Anh đấy!
Đôi khi giờ và phút trên chiếc điện thoại của mình làm em vui, nhưng chắc chẳng phải là Anh đâu, vì Anh sẽ chẳng nhớ đến Em. Bởi em chỉ là một cô gái rất đỗi bình thường, em không nỗi bật giữa đám đông, chỉ biết nhìn và quan sát Anh từ xa.
Em! chỉ được cái làm trò và cứng đầu là giỏi.
Anh biết không?
Em vẫn nghĩ nỗi nhớ vu vơ, dành cho một người nào đó vu vơ, sẽ nhanh trôi qua như một buổi chiều nắng mỏng và gió cũng chẳng nhiều.
Nhưng em lầm rồi, nỗi nhớ Anh cứ kì kì sao ấy. Nó dai dẳng, khi mền mại, quanh quẩn trong em, khi thì siết chặt con tim em đến nhói. Anh nói xem. Nó có kỳ lạ không nào?
Em biết rằng, cách duy nhất để xua đuổi nó đi là... là gặp Anh nhiều hơn. Hẳn là vậy, có gặp rồi mới tận mắt nhìn, tận mắt theo dõi, có thế tâm trí mới thôi tưởng tượng và hình dung rằng: Hôm nay Anh đi đâu, gặp những ai, làm gì, Anh ăn gì, mặc gì, và đang nghĩ vì.

Và... và có bao giờ Anh nhắc khẽ tên Em với lũ bạn của mình?




Em không đủ can đảm đến nói với Anh rằng, rằng Em nhớ Anh nên mới tìm gặp. Nhưng em đủ sức để gom hết dũng khí mà đứng nhìn Anh từ xa.
Phải! Em thật ngốc, nhưng biết làm gì được khi mỗi lần đứng trước mặt Anh em chẳng biết nói gì, cứ lớ ngớ, vụng về.
Em cũng muốn tự tin như ai kia, cười nói với Anh, trêu đùa cùng Anh, muốn được gần lại Anh, dù một chút nữa thôi.
Nhưng... nhưng em cứ sợ, cứ miên man, càng nghĩ lại càng sợ, mà như thế thì lại càng xa Anh hơn. Mà càng xa thì lại càng nhớ.
Phải!. Em ngô nghê, trao yêu thương đi vụng dại. Nhưng em biết rằng, rằng Anh sẽ chẳng bao giờ quan tâm, dù biết cũng chẳng mảy may để ý, một nhóc con như em.
Anh vẫn đó, vẫn tồn tại, vẫn gần em, nhưng sao em thấy khoảng cách ấy xa vời quá. Em chỉ còn cách tự thắp cho mình ngọn lửa hi vọng, để rồi khum tay giữ cho ngọn lửa trong tim em đừng tắt đi.
Cả Anh nữa, đừng làm tắt nó nhé!
Em sẽ ngoan, nhớ Anh nhưng nhớ rất hiền, dù có khóc cũng không mếu và nấc to.
Em sẽ ngoan, nhớ Anh nhưng nhớ rất khẽ và dịu êm, dù Anh có thấy phiền hay không, thì em sẽ không để Anh biết rồi cảm thấy khó chịu, sẽ không làm ảnh hưởng đến Anh đâu, Em hứa đấy!
Thế nên, Anh cứ yên tâm mà ở lại nơi trái tim em một thời gian nữa được không anh. Em hứa sẽ buông Anh ra, sẽ không nhớ Anh nữa. Cho đến khi, có một người xuất hiện, làm em rung động, và người đó sẽ thay thế vị trí của Anh trong tim em hiện giờ.
Còn lúc này, ngay lúc này đây... Anh ... có thể cho em hỏi một câu.
Rằng......Anh, có đang nhớ em không? 

Thảo Lê Blog

You Might Also Like

0 nhận xét

Bài đăng nổi bật

Bộc bạch

Đôi khi cần ghi lại những khoảnh khắc của cuộc sống, để khi nhìn lại bạn biết rằng độ từng độ tuổi bạn sẽ có những cách nhìn khác nhau về tình yêu, cuộc sống và những gì xung quanh mình. Đôi khi bạn bè nói Tôi "dư hơi" đi viết những chuyện không đâu. Nhưng Toi thích và Tôi muốn ghi lại nó bằng những câu văn đời thường. Thông qua những câu chuyện hằng ngày, những điều Tôi nghĩ và Tôi viết nó thành nhật ký của mình.

Add